Thứ Tư, 27 tháng 4, 2016

Bị bạn bè bắt nạt


Truyện mình viết dựa trên trải nghiệm quá khứ. Dù bây giờ mình đã có thể hoà đồng với trường lớp, có những người bạn yêu quý mình, nhưng mình vẫn không thể quên đi những gì đã xảy ra. Mình đã tốn tới 4 năm trời để tập cách hoà nhập và chơi với bạn bè mà không làm bạn mình khó chịu để chính mình không bị tổn thương.

Ký ức bị bạn bè bắt nạt vẫn ám ảnh mình mỗi khi mình nhớ lại, hay thấy ai đó trạc tuổi cùng giới tính bị bắt nạt. Mình viết câu chuyện này ra để trải lòng những gì mình đã phải chịu đựng suốt những năm cấp 2, điều mà mình còn giấu với rất nhiều người vì xấu hổ.

Nhưng rồi mình nhận ra chẳng có gì phải xấu hổ. Tuỳ người sẽ có thời gian hoà nhập với bạn bè nhanh và muộn. Mình mong câu chuyện này sẽ giúp những bạn gặp khó khăn với chuyện trường lớp hay bạn bè cảm thấy được đồng cảm.

Mình muốn các bạn biết rằng các bạn không một mình chịu đựng những cảm xúc đắng cay, chán chường. Các bạn có thể thay đổi!



Phạm Huỳnh Vy
 đang bị bạn bè cùng lớp bàn tán…

“Tụi bây có để ý con nhỏ mới vô học không?”

“Cái con nhỏ lùn, đeo kính ấy… “

“Thấy nó hiền hiền im im thật.”

“Coi vậy mà chảnh lắm. Lần trước tao mới nhích tay sang bàn nó có tí xíu mà nó cũng nhăn nhó mặt mày. Giời ơi, học sinh mới mà làm như cái bàn ấy của nó vậy!”

Người vừa nói là Trương Thùy Linh, Hotgirl trường THCS Trần Phú, một nữ sinh xinh đẹp lớp 9/5 với mái tóc đen dài được kẹp ở phần chỏm đầu. Nhỏ này thân hình thon gọn, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ son chúm chím như nụ hoa và một cái đầu hếch lên đầy kiêu ngạo.

Đôi mắt của Thùy Linh bỗng bừng sáng lên như mọi con Hotgirl mỗi khi chúng nó nghĩ ra một ý tưởng hay ho độc ác nào đó. Nó hào hứng nói với mấy đứa ngồi bàn dưới:

“Tao có ý này, tụi bây chờ chút coi nha!”

Nói rồi Thùy Linh giơ thẳng tay lên trời và kêu to: “Cô ơi!”

Cô giáo chủ nhiệm mới nghe giọng Thùy Linh đã vội quay đầu xuống, hỏi với giọng e ngại:

“Gì vậy em?”

Cô giáo chủ nhiệm này là “ma mới”, mới dạy ở trường này có mấy tháng so với những giáo viên nhiều kinh nghiệm dạy lâu năm. Chính vì vậy, cô giáo rất sợ những đứa học trò có cá tính mạnh mẽ như Thùy Linh. Thùy Linh bắt thóp được nỗi sợ của bà cô nên hùng hổ nói:

“Cô ơi! Em muốn đổi chỗ!”

Bà cô tỏ vẻ ngại ngần

“Chi vậy?”

“Bởi vì… “ Thùy Linh đáp với giọng chế giễu thích thú “Em… không muốn ngồi cạnh Huỳnh Vy!”

Cả lớp cười ồ một cái, rồi tới lượt mấy thằng con trai cười to chế nhạo. Tụi con trai còn buông ra những câu như “Con Huỳnh Vy bị gái đá nữa rồi tụi bây ơi! Lần thứ hai trong tuần rồi đó!” “Chả ai thích ngồi cạnh con đó cả.”

Thùy Linh cười tươi đắc thắng khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên của bà cô, rồi quay đầu xuống nhìn nạn nhân đang ngồi cạnh. Nó thấy Huỳnh Vy cúi mặt xuống, hình như sắp khóc. Thế nhưng Thùy Linh chẳng thấy tội nghiệp gì cho bạn mà càng thấy hả hê hơn.

“Sao cô? Đổi chỗ cho con đi chứ! Con không ngồi cạnh nó nữa đâu. Nó chảnh lắm cô! Nó ỷ con hiền nên bắt nạt con hoài à!”

Thùy Linh vừa dứt lời, tụi con gái ngồi đằng sau cười hí hí. Thùy Linh thấy bây giờ cả lớp ai cũng cười vui vẻ, chỉ trừ cái đứa đáng ghét ngồi cạnh ra. Đấy! Hỏi tại sao Thùy Linh không ghét nó! Thùy Linh là cây hài của lớp, nó luôn làm cho cả lớp cười bằng những trò nghịch ngợm do chính nó nghĩ ra. Thế mà lần nào cũng vậy, Huỳnh Vy chỉ nhăn nhó mặt mày đến mà phát ghét. Đúng là một con nhỏ khó ưa! Thùy Linh quyết định đã thế làm con này khóc luôn cho bõ ghét.

Vậy mà bà cô vẫn cứ lỳ lợm.

“Thôi mà em. Cùng bàn cùng lớp với nhau nên hòa thuận với nhau đi chứ!”

Thùy Linh khoái trá làm bộ

“Em cố hòa thuận với nó lắm chứ! Nhưng nó cứ nghênh cái mặt lên như vậy nè (nó nghênh cái mặt lên cho bà cô coi). Trái tim em mong manh lắm, làm sao em chịu nổi được nó?”

Cả lớp lại cười ồ lần nữa. Gì chứ Thùy Linh biết cả lớp luôn cười như vậy mỗi khi nó làm trò, đặc biệt nếu đó là trò chế nhạo ma mới Huỳnh Vy.

“Cả lớp đừng cười nữa được không!”

Bà cô kêu lên bất lực vì cả lớp vẫn cứ cười. Đúng là giáo viên mới, Thùy Linh tự nhủ.

Lần này là quá sức chịu đựng cho Huỳnh Vy rồi. Con nhỏ bắt đầu thút thít khóc, mặt vù vào hai lòng bàn tay. Nhưng Thùy Linh đâu có ngu gì mà nói ra cho cả lớp để tụi con gái biết. Đa phần tụi con gái có tính đa cảm. Nói ra thử đi, tụi đa cảm ấy sẽ thôi cười ngay vì tụi nó không thích cười vào nước mắt của bạn cùng lớp.

Thế nên vì cả lớp đều đang vui vẻ thế này, Thùy Linh ngu gì mà nói. Mà Huỳnh Vy cũng biết điều, con nhỏ không dám khóc thành tiếng vì sợ bị phát hiện mình đang khóc.

Thế nhưng vì Thùy Linh và Huỳnh Vy ngồi gần bàn giáo viên nên bà cô chủ nhiệm đã thấy. Bả bối rối ngay. Giọng bả run run khi bả nói:

“Huỳnh… Huỳnh Vy, thôi thì con qua bên tổ 2… “

Tổ 2 là tổ bên cạnh tổ 1 của Huỳnh Vy và Thùy Linh.

Tổ ấy nhao nhao phản đối:

“Không được cô!”

“Tụi em không muốn nó qua bên này ngồi!”

“Nhưng mà… phải cho bạn ấy ngồi một chỗ nào đó chứ mấy em.” Bà cô nói một cách vụng về.

“Sao cũng được!” Thùy Linh thôi đóng vai nạn nhân mà chuyển qua vai chị đại “Miễn là tống được con này đi chỗ khác!”

Điều mà Thùy Linh không ngờ là từ cuối lớp vang lên giọng một trong những con bạn của nó.

“Cô ơi, bạn Huỳnh Vy ngồi với con cũng được.”

Cả lớp bỗng dưng im lặng.

Ai cũng ngạc nhiên trước câu nói ấy, nhất là được nói từ miệng của một HotGirl khác – Hotgirl Phan Thị Tuyết Hạnh.

Lớp 9/5 nổi tiếng nhất trường ở chỗ cả hai Hotgirl đều chung một lớp, và đều là bạn thân của nhau, tạo thành một liên minh Hotgirls hùng mạnh, một điều hiếm thấy ở hai Hotgirl cùng trường. Bởi thường thì các Hotgirl chung trường thường ghét bỏ nhau, hay lập bè phái tẩy chay nói xấu nhau cho đến khi chỉ một Hotgirl duy nhất làm chị đại cả trường, còn Hotgirl còn lại chỉ còn nổi tiếng trên Facebook.

Quan trọng là Hotgirl phải đẹp.

Tuyết Hạnh lùn hơn Thùy Linh một tí, da trắng, dáng chuẩn thon, mặt nhìn hiền hiền mắt thì to tròn nên rất hợp đeo kính cận ngố. Nó có mái tóc dày đen uốn lượn dài ngang lưng, cặp lông mi đen dày như búp bệ không biết giả hay thật, và đôi môi đỏ hồng chúm chím luôn mỉm cười. Có cái tên đẹp nên Facebook của nó hút cả đống lời mời kết bạn và làm anh trai nào cũng phải tò mò muốn làm quen, thế mà lạ ở chỗ đến giờ nó vẫn F.A. Ngoài ra Tuyết Hạnh học khá giỏi và rất thích những thằng con trai học giỏi hơn mình, điển hình là thằng đẹp trai giỏi toán nhất khối ngồi bàn đằng sau cô nàng.

Tuyết Hạnh cũng có nụ cười chinh phục lòng người nữa. Nó dùng nụ cười ấy nhìn cả lớp không chớp mắt. Giọng nói còn rất vui vẻ tự nhiên chân thành chẳng có ý chọc ghẹo Huỳnh Vy gì cả làm cả lớp rất ngạc nhiên.

Thùy Linh thấy đến cả Huỳnh Vy cũng nín khóc để dỏng tai nghe.

Thùy Linh luôn có cảm nhận rằng Tuyết Hạnh khác với những đứa con gái khác, không biết phải giải thích ra sao. Có thể vì Tuyết Hạnh quá tốt bụng chăng? Khó mà giải thích lắm.

Thùy Linh kêu lên:

“Trời ạ, Hạnh! Mày làm hỏng mất niềm vui của lớp rồi!”

Mấy thằng con trai khúc khích cười. Tụi này nhận thấy đúng là Tuyết Hạnh làm hỏng niềm vui của tụi nó rồi. Nhưng tụi con gái thì thôi cười, nếu có cười thì chỉ mỗi con nhỏ chảnh chọe da đen sì xấu xí tên Phạm Ngọc Như.

Thế nhưng Tuyết Hạnh tỏ ra rất quyết tâm. Nó đứng dậy và nói:

“Má mày! Cho nó ngồi cạnh tao thì có sao đâu nào. Tao mà ngồi với nó cái là nó hết có mà nhăn nhó luôn cho mày xem. Đi mà cô, cho bạn ấy ngồi với con đi cô!”

Bà cô chủ nhiệm tội nghiệp đang tỏ ra phân vân. Cuối cùng xét thấy mức học Huỳnh Vy còn trung bình yếu, nếu cho ngồi với một đứa học giỏi như Tuyết Hạnh sẽ tốt hơn. Bả ra lệnh Huỳnh Vy đứng dậy soạn tập vở mà dọn đến cái chỗ thằng con trai ngồi cạnh Tuyết Hạnh, còn thằng con trai chuyển lên chỗ Huỳnh Vy ngồi. Thằng ấy trông rất khoái được ngồi cạnh Thùy Linh, nhưng ánh mắt cũng tỏ ra nhớ nhung Tuyết Hạnh. Cái thằng này mỉa mai ở chỗ nó phủi ghế bàn cũ của Huỳnh Vy rồi mới chịu ngồi, làm mấy đứa bàn sau cười như điên.

Thùy Linh từ bàn trên kêu vọng xuống cuối lớp ra vẻ hài hước:

“Mày chăm sóc nó cẩn thận cho tao. Đừng làm nó khóc đấy! Nảy giờ nó cứ khóc tỉ tê cạnh tao, khó chịu chết đi được.”

“Ồ!” Cả lớp ồ lên. Nhiều đứa con gái thôi cười.

“Thùy Linh!” Bà cô nghiêm giọng nói.

Riêng Tuyết Hạnh, sau khi ngó Huỳnh Vy bước tới với cái mặt đỏ au thì vui vẻ nói:

“Yên tâm. Bà sẽ không bao giờ còn phải khóc khi ngồi cạnh tui.”

Khuôn mặt của Huỳnh Vy không thể che giấu được sự ngạc nhiên. Tại sao Tuyết Hạnh lại đối xử tốt với mình như thế? Sao Hotgirl này khác với những Hotgirl khác như vậy nhỉ? Bởi vì trong quá khứ kỷ niệm của Huỳnh Vy, Hotgirl là những con quỷ cái chuyên bắt nạt những đứa con gái nhút nhát như nó.

Tuy vậy Huỳnh Vy ngồi xuống chỗ mới mà không dám nhìn ai, chỉ chằm chằm xuống mặt bàn. Khi liếc liếc mắt nhìn bên cạnh, nó thấy Tuyết Hạnh mỉm cười rất dễ thương với nó làm nó bất giác cười lại hồi nào không hay, rồi thì ngượng ngùng nhìn lại xuống mặt bàn.

Ôi sao mà Tuyết Hạnh dễ thương và tốt bụng với mình như thế? Suốt bao năm đi học mình mới được ngồi cùng một bạn cùng lớp dễ thương như vậy.

Huỳnh Vy cảm nhận rằng trong tương lai trong năm lớp 9 này sẽ vô cùng sáng lạn.

Tuyết Hạnh tốt bụng cho Huỳnh Vy mượn sách vở thoải mái, điều mà chẳng đứa cùng bàn nào trước đây không đứa nào cùng bàn với nó làm vậy cả. Tuyết Hạnh luôn tạo sự thoải mái cho Huỳnh Vy cười đùa thoải mái, và đây là lần đầu tiên suốt bao năm đi học nó mới được cười đùa vui vẻ với bạn cùng lớp như thế. Cảm giác có cái gì đó khai sáng trong con người nó, sự cô đơn cũng không ám ảnh mỗi lần nó đến lớp nữa, tính nhạy cảm vì sợ bị tổn thương cũng bớt đi.

Huỳnh Vy tự nhiên muốn trở nên thân thiết với Tuyết Hạnh biết bao, mặc dù biết là không thể bởi vì Tuyết Hạnh là Hotgirl được cả trường biết tới và yêu quý, còn nó chẳng là gì trong mắt của tụi bạn cùng lớp. Nó vẫn bị Thùy Linh và mấy thằng con trai ghẹo chọc như thường. Nó vẫn chưa thân thiết được với ai hết.

Thế nhưng Tuyết Hạnh vẫn luôn khuyên nó rằng:

“Bà không có bạn thân rồi bà cũng sẽ có thôi. Bà bị tụi nó bắt nạt rồi một ngày nào đó tụi nó cũng thôi bắt nạt bà thôi. Bởi vì thời gian làm thay đổi tính cách của nhiều đứa, miễn là bà sống hòa đồng và vui vẻ với mọi người, mọi chuyện rồi cũng sẽ thay đổi. Hãy nhớ là luôn sống đơn giản, rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.”

Huỳnh Vy biết là khó lắm, nhất là với một đứa mới thoát ra khỏi lớp vỏ nhút nhát như nó. Nhưng nó sẽ cố gắng hết sức để sống vui vẻ với mọi người, bởi vì có một chân lý thế này: Nếu bạn cứ sống trong vỏ bọc để tự bảo vệ mình, thì bạn sẽ không bao giờ có thể sống vui vẻ với bất cứ ai được.